Tâm sự gia đình- Chỉ còn ít ngày nữa,
các con sẽ bước vào năm học mới, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa quyết định được sẽ
sống ở đâu. Một là cố bám trụ ở thủ đô đất chật, người đông, hai là về quê cho
gần gũi gia đình nhà chồng, rồi liệu bề xoay xở làm ăn...
Mấy năm nay, việc làm ăn của chồng tôi chẳng hiểu sao cứ
liên tục thất bại dù anh ấy rất chăm chỉ, tính toán
Trước tiên, tôi cũng xin kể lại sơ qua về gia đình tôi. Tôi
sinh ra ở Hà Nội, nhưng gốc gác là người Hà Nam, tuy nhiên họ hàng ở quê giờ
cùng không còn ai, nên từ ngày còn nhỏ đến giờ mới chỉ về quê được đôi ba lần.
Bố mẹ tôi trước đây là công nhân, giờ đã nghỉ hưu, có mở
quán ăn nhỏ buổi sáng tại nhà, thu nhập túc tắc đủ sống, chưa bao giờ cần con
cái trợ giúp gì hết. Tôi có một anh trai, chuyên về buôn bán sinh vật cảnh, mấy
năm nay làm ăn khấm khá nên đã mua được nhà chung cư và xe hơi. Tuy chỉ hơn tôi
2 tuổi nhưng anh là người khá chín chắn và sống rất biết điều.
Mỗi khi vợ chồng tôi khó khăn, anh ấy biết, thế nào cũng
mang cho em, cho cháu dăm ba triệu, rồi tiền học hành, mua sắm quần áo.
Về phía nhà chồng tôi, cả gia đình vẫn ở quê. Bố mẹ chồng
tôi sinh được 3 người con, chị gái lấy chồng trong làng, mở cửa bán thức ăn
chăn nuôi, anh trai thầu ao cá, dù làm lụng chăm chỉ nhưng cũng chẳng khá giả
gì. Chồng tôi cả năm buôn bán tay năm, tay mười, thu nhập không ra sao nhưng thỉnh
thoảng về quê vẫn phải cho các cháu cái này cái kia để anh chị đỡ tủi.
Mấy năm nay, việc làm ăn của chồng tôi chẳng hiểu sao cứ
liên tục thất bại dù anh ấy rất chăm chỉ, tính toán. Bởi vậy cưới nhau đã 12
năm, vợ chồng tôi nghèo vẫn hoàn nghèo, thậm chí là nợ nần. Hiện tại, hai vợ chồng
với hai đứa con vẫn phải ở nhờ nhà bố mẹ đẻ tôi, nợ nần mọi khoản cũng lên tới
hơn 300 triệu đồng. Số tiền đó không phải không có cách trả nhưng vì có lẽ do gặp
thất bại nhiều quá nên đợt này chồng tôi
có vẻ lơ là chuyện buôn bán.
Chắc quẫn quá, anh ấy mới đòi đưa cả nhà về quê làm lại từ đầu.
Thực ra, trước đây bố mẹ và anh chị chồng cũng nói Mạnh - chồng tôi - nên đưa vợ
con về quê sống, tuy không thành đại gia được nhưng chăm chỉ làm lụng thì cũng
không đến nỗi nào. Hơn nữa, ở quê tấm bằng kỹ sư nông nghiệp của anh ấy có điều
kiện áp dụng hơn là ở Hà Nội. Nghe mọi người khuyên vậy anh ấy cũng thấy xuôi
tai.
Một là cố bám trụ ở thủ đô đất chật, người đông, hai là về
quê cho gần gũi gia đình nhà chồng
Trước quyết định của chồng, tôi thấy rất sốc, thậm chí không
nói lên lời, bỏ vào giường nằm khóc rấm rứt. Mãi tới tối hôm qua, tôi mới chủ động
nói chuyện lại với chồng, bảo rằng không muốn về quê nhà nội sống. Tôi nghĩ bao người mong ra Hà Nội chẳng được,
đằng này lại từ Hà Nội về quê.
Tôi cũng giải thích hơn thiệt rằng chuyện khó khăn thì từ từ
tháo gỡ, chứ không thể vì chút việc đó mà thay đổi hẳn môi trường sống, còn hai
đứa con đang đi học nữa, sẽ phải chuyển
trường, nói chung là có quá nhiều thủ tục phức tạp. Ở trên này, tôi còn nhờ vả được anh trai và bố mẹ, chứ về quê
thì ở đâu? Đất cát nhà cửa đã chia ai an phận đấy, chẳng lẽ giờ về tranh giành?
Nghe tôi nói vậy, chồng chỉ thở dài thườn thượt. Tôi thương
anh lắm nhưng thực lòng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sống ở đâu khác ngoài Hà Nội.
Bản thân tôi sinh ra ở thành phố, bố mẹ lại yêu chiều từ nhỏ nên chưa từng biết
vất vả là gì. Kể cả khi lấy chồng, dù kinh tế có khó khăn nhưng anh ấy cũng
luôn cố gắng để vợ con không phải nghĩ ngợi nhiều. Giờ lại bảo tôi về quê cùng
thì tôi biết phải làm sao? Về đó tôi biết làm gì, vả lại sống cạnh mẹ chồng đâu
phải chuyện dễ dàng.
Tôi có tâm sự với gia đình mình thì bố tôi chẳng nói gì, chỉ
bảo đúng một câu: “Con vua lấy thằng bán than, nó đi lên ngàn cũng phải đi
theo…”. Còn mẹ tôi thì khóc, chắc bà chưa mường tượng được cuộc sống ra sao nếu
thiếu con, thiếu cháu. Anh trai tôi cũng chỉ bảo là vợ chồng quyết định ra sao
anh cũng giúp đỡ, không nhiều thì ít, đừng quá lo. Dù ở lại hay ra đi, tôi
không biết con đường tiếp theo của gia đình mình sẽ phải tiến theo bước nào nữa.
Thật đúng là tiến thoái lưỡng nan. Mong các anh chị chia sẻ giúp tôi với.
Đinh Bích Hạnh (Hà Nội)
Công chúa lấy anh bán than, theo anh lên ngàn làm chúa một
phương…
Chào chị,
Đọc những dòng tâm sự của chị, tôi lại mường tượng ra hoàn cảnh
gia đình mình 5 năm trước, cũng đứng trước quyết định rất lớn là ở lại thành phố
để bon chen hay là về quê lập nghiệp. Cuối cùng, chúng tôi đã thống nhất là về
quê, và những thành công bây giờ có lẽ cũng bắt đầu từ giai đoạn khó khăn ngày
đó.
Vợ tôi là con gái Hà Nội gốc, khi yêu tôi cô ấy bị phản đối
rất quyết liệt từ phía gia đình, bởi nhà tôi không nằm trong “36 phố phường” mà
xa tít tắp tận miền sơn cước. Nhưng khi đó, cô ấy rất cương quyết, không lùi bước
trước sự áp đặt của gia đình và kết hôn với tôi.
Thời gian đầu sau khi cưới, chúng tôi phải thuê nhà, chật vật,
vất vả vô cùng. Vợ tôi quen được chăm sóc từ nhỏ, nên cô ấy khó thích nghi với
căn phòng trọ chật hẹp, nhiều chuột, nhiều gián. Nhất là thời gian cô ấy nghén
đứa con đầu lòng, đồ ăn thức uống chẳng có đã đành, nhiều khi hết tiền, đến gói
mì cũng phải nhường nhau vì khi ấy ông bà ngoại còn giận nên không ngó ngàng
gì.
Tôi không học nông nghiệp như chồng chị mà học ngành chế tạo
máy, nên cứ nghĩ phải ở thành phố lớn mới có chỗ cho mình làm. Có điều, tôi bị
hạn chế bởi ngoại ngữ kém, xin vào công ty nào cũng không được, khu công nghiệp
cũng không xong. Về sau bí quá nhảy cả vào làm công nhân, lương tháng hơn 4 triệu
đồng.
Trước và sau khi sinh con đầu lòng, vợ tôi chủ yếu ở nhà,
con lại hay ốm đau nên túng bấn càng thêm túng bấn, những khoản nợ vặt cứ thế
nhân lên, đến lúc hơn 100 triệu đồng thì tôi hoảng quá.
Thời điểm khó khăn ấy, tôi nhiều lúc cũng rất nản chí, định
buông xuôi mọi việc
May mắn lúc đó tôi có một cậu bạn học cùng cấp 3, nhà cậu ấy
mở một công ty ở quê nên rủ tôi về làm cùng. Tôi đã chớp ngay cơ hội ấy, đưa cả
vợ con về quê. Thực sự mà nói, khi đưa ra quyết định đó, tôi bị tất cả mọi người
phản đối. Bố mẹ vợ, vợ tôi đã đành, đến cả gia đình tôi ở quê cũng không muốn
như vậy.
Bởi bố mẹ tôi cũng có đôi chút sĩ diện với bà con lối xóm,
đã nói con trai lên thủ đô lập nghiệp, mà giờ lại quay về, sẽ bị gièm pha là
“chắc không làm nên trò trống gì mới phải mò về”.
Thời điểm khó khăn ấy, tôi nhiều lúc cũng rất nản chí, định
buông xuôi mọi việc, nhưng đột nhiên có một sự kiện nhỏ xảy ra khiến tôi thay đổi
hẳn suy nghĩ. Hôm đó tôi được nghỉ 1 ngày - do tăng ca liên tục 3 đêm liền -
đang ngủ thì thấy con trai khóc ầm lên, tôi ra xem thì hóa ra cái xe của cháu bị
trật bánh, chỉ cần sửa chút chút là xong.
Lúc đó, tôi có bảo thằng bé “con trai chưa gì đã nản chí,
khóc lóc là không hay. Phải dũng cảm lên chứ”. Thế là thằng bé nhìn tôi với vẻ
thán phục: “Lớn lên con cũng muốn dũng cảm như bố”. Đột nhiên, tôi hơi sững người
và cảm thấy nếu mình không làm được gì thì vô cùng xấu hổ với con sau này.
Thế là, tôi từng bước thuyết phục vợ, và đưa ra một kế hoạch
cụ thể (những việc có thể làm được trước mắt) để cô ấy hiểu rằng việc quay về
quê lập nghiệp không phải ý thích ngẫu hứng. Ví dụ, cô ấy học kế toán, tôi đã nhắm
sẵn một chỗ làm phù hợp ở khu công nghiệp gần nhà, còn tôi thì vào làm tại công
ty của gia đình bạn. Tôi cũng gọi điện nhờ anh cả nói với bố mẹ sang sửa lại
căn phòng của tôi trước đây để khi về có chỗ ở luôn. Từng bước chuẩn bị xong
xuôi, tôi mới đưa vợ con về quê và bắt đầu cuộc sống mới. Thật may là vợ tôi đã
tin tưởng nên cũng theo về.
Từ đó đến nay đã 5 năm, những khó khăn ban đầu qua đi, và
đúng như tôi dự đoán, mọi việc tiến triển vô cùng tốt đẹp. Gần như cả huyện chỉ
có mỗi công ty tôic chuyên về máy móc, sửa chữa, thay đồ mới… nên chẳng phải cạnh
tranh khốc liệt như trên thành phố. Thu nhập của tôi vì thế cũng nuôi gia đình
dư dả. Tôi dự định nếu trời thương cho làm ăn tốt, sắp tới tôi sẽ mở công ty, tự
mình làm chủ.
Còn vợ tôi, cô ấy cũng rất cố gắng hòa nhập với môi trường mới.
Các cụ nói chẳng sai bao giờ chị ạ, “thuận vợ thuận chồng, tát biển Đông cũng cạn”.
Chúng tôi đã có quãng thời gian cùng nắm tay nhau vượt qua khó khăn nên giờ
nhìn lại, tôi rất biết ơn cô ấy, và tin tưởng hơn vào tương lai của gia đình mình. Riêng về việc học hành của các
con thì anh chị không cần lo thái quá. Nếu chỉ có học sinh thành phố mới học giỏi
thì đã chẳng có bao nhiêu thủ khoa là người ở các miền quê xa. Học ở đâu cũng
được, sống ở đâu cũng thế, miễn nỗ lực và chăm chỉ thì sẽ có ngày thành công
thôi chị ạ.
Việc chị lo lắng khi ở gần sẽ phát sinh mâu thuẫn với mẹ chồng,
tôi nghĩ tất cả đều là do cách ứng xử của mình mà ra. Tôi nghĩ chị là người
thành phố nhưng không quản ngại khó khăn theo chồng về quê lập nghiệp thì chắc
chắn mọi người sẽ càng nể phục.
“Mỗi cây mỗi hoa, mỗi
nhà mỗi cảnh” nên tôi chỉ chia sẻ với chị đôi chút về hành trình của gia đình,
còn trong hoàn cảnh cụ thể, chị hãy suy nghĩ để đưa ra quyết định cho riêng
mình. Chúc anh chị và các cháu luôn thành công.
Thân ái!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét