Thứ Năm, 19 tháng 1, 2017

Toi yeu vo ngheo cua toi o que nha

Giờ tôi chỉ mong đến ngày được về nghỉ Tết để về với con gái của mình, về với người vợ nghèo mà tôi yêu. Đây là điều mà tôi muốn chia sẻ cùng mọi người và Tam Su Gia Dinh!

Tôi sinh ra ở một vùng quê ngoại ô thành phố Hà Nội, đến năm 10 tuổi thì theo bố mẹ vào Nam lập nghiệp, cuộc sống khá vất vả. Tôi muốn chia sẻ cùng mọi người tam su của bản thân mình với các bạn đọc. Khi lên đại học, tôi gặp và quen vợ bây giờ do chúng tôi học cùng lớp, cùng sinh hoạt trong một câu lạc bộ của trường. Vợ tôi quê miền Trung, là con gái duy nhất trong một gia đình thuần nông nghèo. Qua lời kể của cô ấy, tôi hiểu được những khổ cực mà vợ phải chịu đựng trong quá khứ, khi vừa đi học, vừa đi làm đồng phụ giúp bố mẹ. Chính vì phải chịu nhiều vất vả nên cô ấy không có được vẻ ngoài như nhiều người con gái khác, khá thấp, bàn tay đầy những vết chai sạn. Còn tôi hoàn toàn ngược lại, dù gia đình không phải quá khá giả nhưng chưa bao giờ bố mẹ bắt làm gì nặng nhọc cả, nhìn tôi như công tử bột vậy.


Chúng tôi yêu nhau không lâu sau đó. Vì nhà nghèo nên toàn bộ chi phí ăn học của cô ấy đều do người anh trai chu cấp, tháng thì đủ, có tháng lại thiếu. Với nghị lực của mình, vợ tôi đã vượt qua tất cả. Có những lúc thấy cô ấy không có tiền, tôi đưa thì cô ấy chỉ mượn tạm, rồi sau đó lại đi làm thêm để trả lại. Sau khi ra trường, tôi được nhận vào một cơ quan nhà nước và làm việc tại Tây Nguyên, còn cô ấy chưa có việc làm ổn định nên xuống nhà người bác họ tại Đông Nam Bộ để xin việc. Dần dần, bằng quen biết của mình, tôi đã xin cho vợ lên nơi tôi làm việc, vào làm tại một công ty tư nhân với mức lương không quá cao. Tôi thuê cho cô ấy phòng trọ ở gần cơ quan tôi (do tôi được cơ quan cấp phòng riêng cho ở) và cùng nhau chia sẻ buồn vui trong cuộc sống.


Điều chúng tôi không mong muốn lại đến, đó là cô ấy mang thai. Thực ra, chúng tôi cũng có kế hoạch đợi 2 đứa ổn định công việc rồi mới tiến tới hôn nhân, nhưng do khi cô ấy mới lên với tôi, vì quá nhớ nhau mà chúng tôi đã đi quá giới hạn. Mẹ tôi là người khó tính, từ lúc biết chúng tôi yêu nhau khi đang học cũng đã dặn tôi luôn luôn phải kiềm chế trong tình cảm, cũng cảnh cáo tôi rằng nếu có bầu mới cưới thì mẹ sẽ không đồng ý, nên tôi rất lo lắng. Nhưng rồi tôi cũng thuyết phục được mẹ để chúng tôi tiến tới hôn nhân.

Thế nhưng, tôi bất ngờ được cơ quan cử đi học, đám cưới của chúng tôi đã phải lùi lại. Khi tôi đi học về vợ tôi đã mang thai được hơn 4 tháng, việc hanh phuc gia dinh là điều không thể. Rồi lễ cưới cũng được diễn ra, do xa xôi nên ngày vu quy chỉ có bố mẹ tôi đại diện cho họ nhà trai ra nhà gái. Tôi biết cô ấy buồn, vì dẫu sao đám cưới cũng là một ngày trọng đại trong cuộc đời, mà nhà trai lại ít người quá. Rồi cô ấy cũng tươi cười cho qua. Đến khi vào nhà tôi làm lễ thành hôn, mẹ tôi đã dặn riêng cô ấy rằng vì có thai rồi thì khi về nhà trai không được đi vào cửa chính, phải đi cửa sau.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét