Tâm sự gia đình - Tôi chưa bao giờ bị rơi vào hoàn cảnh này cho
đến khi có con được 3 tuổi. 3 năm nay lúc nào tôi cũng trong tâm thế cô đơn và
chán chồng. Nhiều lúc tôi luôn nhớ về mối tình đầu của mình cũng chỉ vì tâm trạng
chán chồng ấy.
Chúng tôi yêu nhau từ khi còn là bạn học cấp ba. Chia tay một
thời gian sau đó lại yêu lại và kết hôn khi rời trường đại học. Anh trong tôi
là một người đàn ông chín chắn, vui vẻ, hài hước. Cưới nhau về sự lười biếng của
anh khiến tôi vất vả và đâm ra chán nản.
Khi tôi có bầu, anh thường xuyên vắng nhà để một mình vợ bầu
cơm nước chờ chồng. Tôi có nói thì anh được vài hôm ăn cơm nhà, sau thì luôn mất
hút. Gọi điện lúc đầu còn nghe máy, sau nữa là điện thoại tắt. Tôi có hỏi thì
anh trả lời qua quýt hoặc tìm lý do như điện thoại hết pin để "thoát"
khỏi câu chuyện của tôi. Ban đầu tôi từng rất khó chịu và cô đơn nhưng tự dặn
mình phải thích nghi để dưỡng thai. Hơn nữa tôi cũng hy vọng khi con ra đời chồng
sẽ thay đổi tâm tính.
Thế rồi đúng là "giang sơn khó đổi, bản tính khó dời".
Đến tận khi con chào đời, khi nuôi con đến 3 năm nay, anh vẫn lười như vậy. Sống
cạnh chồng mà tôi luôn có cảm giác con chỉ của mình, mình tự đẻ tự nuôi vậy. Những
ngày con còn thơ dại thì chồng ỉ hết vào bà nội, bà ngoại mà không mó tay việc gì.
Chưa đêm nào phải thức trắng. Chưa từng biết pha sữa, giặt tã cho con. Con lớn
hơn thì chưa từng cầm thìa bón cho con ăn. Tôi mà có nói thì anh cho rằng
"đó là thiên chức", "đó là việc của vợ", "là bản năng
con sẽ tự ăn"... Lâu rồi, tôi phải tự nhẫn nhịn và nhọc nhằn nuôi con hơn
cả những bà mẹ đơn thân.
Nếu bảo chồng làm ra tiền đã đành. Đằng này, anh cũng chẳng
làm ra tiền. Vài chục triệu anh đưa về chỉ đủ để gia đình tiêu mà chả để được đồng
nào. Anh luôn nói rằng anh phải đi quan hệ mới ra tiền, anh phải đi gặp gỡ mới
ra đối tác, anh phải đi nhậu mới ký được hợp đồng... Và đó là những lý do khiến
anh thường xuyên vắng nhà và để con thơ cho mình vợ dạy dỗ. Con đi học mẫu
giáo, có lần tôi có việc nhờ anh về đón mà đó cũng là lần đầu tiên anh biết đến
trường con học. Nhiều lúc nghĩ tôi tủi thân và chán chồng vô cùng.
Bây giờ con đã 3 tuổi, nhiều lúc tôi nghĩ đến chuyện ly hôn
nhưng rồi lại sợ. Tôi sợ cảnh một mình nuôi con dù bóng chồng bây giờ có cũng
như không. Tôi cũng muốn đẻ thêm con cho cháu có chị có em nhưng lại sợ đẻ con
nữa với chồng mà chồng vẫn cứ như vậy không thay đổi thì mình vất vả. Tôi phải
làm sao để cải thiện tình hình? Mong mọi người cho lời khuyên. Xin chân thành cảm
ơn!
Theo Giadinhnet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét