Tâm sự gia đình - Mẹ ơi, con cảm
thấy đôi chân mình có chút mệt mỏi rồi mẹ. Con không biết rằng con đường của sự
trưởng thành lại quá khó khăn đến như vậy. Con có thể thôi trưởng thành và lại
về với vòng tay của mẹ được không mẹ? Con vẫn mãi là con gái nhỏ của mẹ có được
không mẹ?
Mẹ ơi! Con có thể trở về làm con gái nhỏ của mẹ hay không?
Mẹ ơi, nếu như con đường mà con chọn lựa làm con quá mệt mỏi
thì con quay về với sự bảo bọc của mẹ có được không ạ?
Mẹ ơi, mãi đến khi con cảm thấy mình trưởng thành và mẹ để
con tự bước đi trên đôi chân của mình, con mới nhận ra rằng cuộc sống nó chưa từng
đơn giản như con vẫn nghĩ mẹ ạ. Con đã từng tự cho rằng bản thân con mạnh mẽ và
sẽ chẳng có gì làm khó được con. Con đã từng muốn vùng vẫy muốn thoát ra khỏi
vòng tay của mẹ, muốn mau chóng chứng minh cho mẹ thấy con gái của mẹ đã lớn đến
nhường nào, đã trưởng thành đến nhường nào.
Con gái của mẹ không phải là không làm được, mà hình như con
đã làm mọi thứ quá tốt. Con tạo dựng được cho mình cái hình ảnh một đứa con gái
mạnh mẽ đến mức người khác cứ nói rằng ước gì họ cũng có thể được như con mẹ ạ.
Con đã chứng tỏ được cho những kẻ khinh thường con gái của mẹ rằng con thực sự
có năng lực và bản lĩnh đến thế nào. Con làm được rồi đấy mẹ! Nhưng sao sau tất
cả mọi thứ con lại chẳng thấy bản thân mình hạnh phúc vậy mẹ?
Hình như mỗi giai đoạn của cuộc sống nó đều bắt con phải vượt
qua những thứkhác nhau để trưởng thành, chỉ là sao nó quá khó khăn và làm con
đau đến mức muốn gục ngã... Con không còn khóc khi gặp khó khăn như ngày con
còn nhỏ nữa rồi mẹ! Không phải là con không muốn khóc nhưng con cảm thấy nó chẳng
còn giúp con nhẹ bớt gánh nặng trên đôi vai của con nữa, mà chỉ làm con cảm thấy
mình lại yếm đuối và kém cỏi. Nhưng không khóc thì không có nghĩa là không tổn
thương! Con tự nhìn mình trong gương, con nhận ra những nét u uất mà con đã từng
nhìn thấy trên gương mặt và đôi mắt của mẹ, giờ con nhìn thấy trong đôi mắt của
con, mẹ ạ... Mẹ ơi, cuối cùng thì để có được hạnh phúc thì phải đánh đổi bao
nhiêu thứ hả mẹ?
Mẹ ơi, khi con đủ lớn để nhận ra rằng mẹ không chỉ là một
người mẹ, mà còn là một người bạn, một hậu phương vững chắc sau mỗi bước chân của
con; thì con lại càng không muốn nhìn thấy những nỗi buồn trong mắt mẹ nữa...
Vì con biết để có được như ngày hôm nay, mẹ cũng đã từng trải qua những nỗi buồn
có lẽ còn nhiều hơn gấp trăm gấp nghàn lần những thứ con đang trải qua bây giờ...
Mẹ hãy hứa với con rằng cho dù con lớn đến như thế nào đi chăng nữa thì mẹ vẫn
luôn ôm chặt con vào lòng mẹ nhé, vậy thì con đã có thể tự cho mình thêm động lực
để tiếp tục mạnh mẽ rồi...
Theo: GUU.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét