Anh chẳng ngọt ngào như vị café sữa, cũng chẳng lãng mạn như
khi tặng ai đó một bó hoa hồng. Anh bước đến bên em để bù đắp những thương tổn
em đã phải chịu đựng, yêu thương em, bên em và chăm sóc em như một cô bé. Em
cũng vậy, em rất thương anh,luôn hi vọng cho anh những điều tốt đẹp nhất.
"Cậu ấy là thanh xuân của tôi, là bí mật không thể bật
mí, là lời yêu chẳng dám ngỏ và cũng là nỗi đau của một thời tuổi trẻ...
Cậu ấy là năm tháng lưng chừng giữa trưởng thành và trẻ con,
là nụ cười, là nước mắt, cậu ấy là xuân xanh, là hạ vàng, là thu nhạt, là đông
tàn, là tất cả thương mến...
Cậu ấy là người tôi thương, thương đến chẳng dám chung đường...."
Từ giờ em sẽ sống vì em...
Tôi đã đọc được ở đâu đó như vậy, cho dù biết rằng, đó sẽ
mãi chỉ là những kỉ niệm đã thuộc về quá khứ, mãi chỉ là những kí ức đã qua, mà
khi nhắc lại, trái tim ta lại thêm một lần đập liên hồi, có khi nấc lên vì nỗi
quặn thắt đến thê lương, đau đớn.
Bầu trời ngày ấy trong xanh lắm, với những hoài bão, khát
khao, kì vọng và niềm tin vào những điều tốt đẹp, vào con đường màu hồng rồi
chúng ta sẽ cùng đi, đã từng là như thế. Anh chẳng ngọt ngào như vị café sữa,
cũng chẳng lãng mạn như khi tặng ai đó một bó hoa hồng. Anh bước đến bên em để
bù đắp những thương tổn em đã phải chịu đựng, yêu thương em, bên em và chăm sóc
em như một cô bé. Em cũng vậy, em rất thương anh, luôn hi vọng cho anh những điều
tốt đẹp nhất.
Em đã rất hạnh phúc ạnh ạ, với em đó là khoảng thời gian tuyệt
vời nhất, em nhớ cái cảm giác được ngồi phía sau lưng anh, ôm anh và gục đầu
vào vai anh ngân nga vài ca khúc quen thuộc. Mọi thứ giản đơn, ngay cả khi đã
qua nhưng sao em chẳng thể quên được. Là em không thể quên, không muốn quên hay
vì lí do nào đi chăng nữa, em cũng không biết, em chỉ biết rằng, anh vẫn vẹn
nguyên trong trái tim em, không một chút phai mờ.
Từ giờ em sẽ sống vì em...
Vậy mà, anh thật tệ, anh chẳng giữ lời hứa của mình, anh chẳng
đến bên em khi mùa đông gõ cửa, anh cũng chẳng ôm em vào lòng như một đứa trẻ
thèm được yêu thương. Anh đi xa em, chẳng một lời hứa, cũng chẳng một lời tạm
biệt. Em thấy mọi thứ thật tệ. Ngày đó em đã đau, nhưng không khóc được. Giá mà
những giọt nước mắt của em cứ lăn dài để trút đi hết muộn phiền, còn hơn là em
thấy con tim mình câm nín, em đau đến chết lặng, nhưng em biết sẽ chẳng ai hiểu
được điều đó đâu.
Em hiểu chứ, em hiểu những thứ anh phải trải qua, những điều
dù có muốn hay không thì bắt buộc anh phải làm, vì tương lai của anh, vì gia
đình của anh, nhưng sao em lại đau đến thế. Câu nói chúc anh hạnh phúc bên một
người làm sao có thể là thật được khi em vẫn ở đây thương anh, yêu anh, hi vọng
anh sẽ trở về. Thế mà em cứ ích kỉ, nhưng em cần anh bao nhiêu, em cần anh rất
nhiều.
Em chẳng thể buông, cũng không có tư cách gì để nắm giữ, em
chẳng thể làm gì ngoài việc cứ hi vọng, cứ chờ đợi và rồi lại thất vọng thật
nhiều.
Từ giờ em sẽ sống vì em...
Anh à, em sẽ sống tốt, nên anh cũng phải sống thật tốt nhé,
thương anh, tạm biệt!
Theo GUU.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét