Sau tuần trăng mật ngọt ngào với cô bồ nóng bỏng,
Tú về tới nhà thấy có dải lụa trắng bay phất phới xung quanh lạnh ngắt như tờ.
Sợ hãi nhưng....
Nửa đêm khó ngủ, nằm vắt
tay lên trán, Tú bắt đầu ngẫm nghĩ sự đời. Tại sao vô lý thế nhỉ? Có vợ đẹp,
con khôn mà Tú vẫn cứ ngoại tình cho được. Vân, vợ Tú có thể nói là người vợ
điểm 10 cho chất lượng. Vân xinh đẹp có thừa, đảm đang, tháo vát. Mọi việc Vân
làm luôn khiến mọi người hài lòng. Vân chăm sóc Tú đến tận răng. Ở với Vân, Tú
hết mực được nâng nịu chiều chuộng.
Nhưng hình như đúng như
lời người ta nói “sướng quá hóa rồ” hay sao ấy. Tú có trong tay mọi thứ mầ vẫn
không ngờ được rằng có ngày mình lại ngoại tình. Tú ngoại tình vì lý do gì thì
chính bản thân Tú cũng không rõ lắm. Tú chỉ biết, cuộc sống hôn nhân hiện tại
của Tú hình như thiếu thiếu thứ gia vị gì đó. Một chút phá cách, một chút mới lạ.
Và Tú khao khát tìm được điều ấy. Hay vì thế mà Tú ngoại tình với Lan.
Lan không xinh đẹp như
Vân nhưng Lan lại mang đến cho Tú những cảm xúc vô cùng mạnh mẽ, mãnh liệt, cồn
cào. Điều ấy khiến cho Tú thích thú và không thể nào cưỡng lại được. Ăn thử một
lần là cứ nghiện riết luôn, không dứt ra được. Dù biết biết rằng điều đó là sai
trái, là bất công với Vân. Nhưng con nghiện nào chẳng ý thức được việc mình làm
là sai và không bao giờ từ bỏ được thứ mình đang nghiện. Nghĩ tới đây, sự ăn
năn của Tú lại không còn, luồng suy nghĩ của Tú lại rẽ sang một hướng khác khi
màn hình điện thoại sáng lên tin nhắn của Vân. Mắt Tú sáng lên, lật nhẹ chăn,
Tú rón rén bước ra ngoài và không quên cầm theo điện thoại.
Tú cười nói khúc khích
với Lan ở ngoài hành lang. Cả hai đang bàn về vụ tuần trăng mật ở Đà Nẵng. Tú
mải tám chuyện, mải nghe Lan rót những lời mật ngọt vào tai mà không hề hay
biết rằng, ở đằng sau có một đôi mắt đẫm nước đang nhìn mình.
Anh phải đi công tác 1
tuần em ạ! – Giọng Tú có vẻ tiu nghỉu
- Công việc mà anh,
tránh sao được. Trong cuộc sống cũng thế, có nhiều thứ mình không muốn vẫn phải
chấp nhận làm đấy thôi! – Vân nhẹ giọng
Có lẽ còn đang mải nghĩ
xem Lan đến sân bay chưa nên Tú chẳng hề để ý tới thái độ lạ lùng ấy của Vân.
Hồ hởi kéo vali ra khỏi nhà, Tú quên mất rằng hôm nay Vân không ôm mình như mọi
khi.
Tú đi “công tác” nhưng
vẫn không quên gọi cho Vân hàng ngày. Thậm chí Tú còn vui vẻ check in chuyến
công tác của mình cho Vân xem. Để rồi sau khi làm xong nhiệm vụ cao cả, Tú lại
hòa mình vào Lan để tận hưởng khung cảnh lãng mạn của nơi này. Trong bảy ngày
đó, Tú như được sống trên thiên đường vậy. Ngày cuối cùng phải ra về mà ngậm
ngùi đầy tiếc nuối. Nhưng thôi, cũng đã đến lúc phải về với tổ ấm của mình rồi.
Hí hửng kéo vali vào
nhà, Tú tá hỏa trước hình ảnh đang diễn ra trước mắt. Giữa nhà, dải lụa trắng
mỏng manh đang bay phấp phới, ngôi nhà lại còn im phăng phắc tạo nên cảm giác
rợn người. Đây là ngôi nhà của Tú mà không hiểu sao, ngay lúc này, Tú lại thấy
sợ hãi nó vô cùng. Lao nhanh lại gần, Tú giật phăng dải lụa đó xuống, mặt tái
mét lại. Trên dải lụa hình như có chữ. Tú run run nhấc nó lên:
“Anh trở về có nghĩa là anh đã chết.
Trong tâm trí của mẹ con tôi, anh đã không còn tồn tại sau cái lần anh lén lút
ra ngoài gọi điện đêm hôm ấy. Chúc anh hạnh phúc với sự lựa chọn mới. Mẹ con
tôi để lại cho anh tất cả”.
Nước mắt Tú nhanh chóng
rơi xuống. Cứ nghĩ Vân không biết gì mà hóa ra Vân đã biết tất cả. Sự thật bị
phơi bày trong đau đớn. Vân không thể chấp nhận được chuyện Tú ngoại tình, phản
bội mình, nên dù không muốn, Vân vẫn phải buộc lòng buông tay. Vân quyết định
buông tay từ cái lúc Tú kéo vali ra khỏi nhà. Tú nhanh chóng nhấc điện thoại
gọi hết mọi nơi nhưng chẳng ai biết Vân đi đâu cả. Điện thoại của Vân lại tắt
máy. Vân ra đi chẳng mang theo thứ gì ngoài cậu con trai bé bỏng. Vứt lại tất
cả, Tú lao như điên dại ra ngoài tìm Vân. Nhưng liệu, mất đi rồi, tìm lại có
thấy không?
Linh San
Nguồn: Trithuctre
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét